17/6/11

Tạ Ký - Sầu ở lại ( 2 )

Tạ Ký


Sầu ở lại


Mưa đầu thu

Hoa cúc bao giờ mới nở đây?
Trời run nhè nhẹ dáng thu gầy,
Tương tư bờ cúc vàng lưng giậu,
Sông rộng thêu hình đôi bóng mây.

Cầu vắng bâng khuâng bước học trò,
Dăm tà áo trắng dệt thêm mơ.
Chiều nay nắng chở buồn không hết,
Thu chớm thu rồi, thơ chớm thơ.

Duyên ngập ngừng duyên buổi hẹn đầu,
Không cần lành lạnh mới thương nhau.
Cớ sao sương khói đìu hiu quá,
Thu đến ai người khóc chuyện Ngâu?

Chim nhỏ không buồn nhảy giậu thưa,
Thời gian chừng chuyển điệu sang mùa:
Mây chao, nước lạnh, thuyền im bến,
Rời rạc đầu thu đôi giọt mưa.

Lệ ở trên trời, mưa thế gian,
Tình xưa còn lại nửa cung đàn.
Mái tranh thánh thót niềm tương biệt,
Thư viết chưa hề gửi cố nhân.


Câu chuyện mười năm

Mười năm qua tỉnh giấc mộng sông hồ,
Nghiêng mái tóc soi trên dòng mắt nhỏ,
Kẻ thư sinh gối đầu trang sử cũ,
Tính đốt tay lòng lạnh chuyện keo sơn,
Thời loạn ly chợp mắt đã cô đơn!
Những bước chân qua nghìn trùng sông núi,
Cuốn dây thép gai, mơ về Hà Nội,
Đồn, đêm đông, phừng phực lỗ châu mai!
Ôi chàng trai từ mười mấy năm xưa,
Máu, liếm thử, mặn như là nước mắt!

Ai khóc đâu nào? Cái gì đã mất?
Tháng ngày trôi chậm chạp gót đưa ma.
Cô em xưa trong trắng tuổi mười ba,
Mười sáu tuổi cười trong cơn thác loạn,
Hai mươi tuổi… cánh dơi nào quái đản
Trùm thời gian, nhốt úp cả không gian,
Nhấn phím chưa xong đứt phựt dây đàn!
Trang loạn sử chép thêm nhiều chuyện lạ,
Chắp đôi tay gầy nguyện cầu Cao Cả,
Dòng Tin Yêu cạn rốc tự bao giờ!

Chập choạng bóng hình qua những vần thơ,
Khép mi lại, màu xanh vừa thoáng hiện
Màu mắt người yêu hay màu nước biển?

(Tặng Xuân Ái)


Rưng rưng

Đôi nàng hoa nhớ bướm
Rưng rưng giọt sương mai
Gió tình đem ý ướm
Lảo đảo lệ tuôn dài.

Bát trời bao la lắm
Sao ngọc lạnh rưng rưng
Mây thưa che chẳng ấm
Đôi giọt rớt lưng chừng.

Sáo ai run nức nở
Mi tiên hồng tương tư
Bàn tay ngà bỡ ngỡ
Lật từng trang tình thư.

Mắt huyền rưng rưng lệ
Nàng úp mặt xuống bàn,
Thơ tình gieo lạc điệu
Rưng rưng lòng thi nhân.


Đếm sao

Ngày suối biếc cười rằng nai ngớ ngẩn,
Ngày hoa rừng nở lấp ánh sao đêm,
Ngày chim hót, cỏ cây buồn vớ vẩn,
Đó là ngày vừa mới được quen em.

Hội thảo đã đủ đầy chim với suối,
Cây nhìn trời, sao cúi xuống lưng nai,
Nước trong vắt coi chừng đau sỏi cuội,
Em của anh chừ, ai của ngày mai?

Trong tiếng gió, nghe chừng hoa trách móc:
"Hương dù bay, lòng gió vẫn vương hương".
Trong tiếng suối, nghe chừng hoa muốn khóc:
"Suối dù tuôn, hoa vẫn đẹp như thường!"

Ngày mái tóc không còn xanh được nữa,
Ngày đôi tay thôi dệt mộng phù hoa,
Thì em sẽ vì anh mà mở cửa
Trông lên trời, đếm những điểm sao xa.

(Tặng Cam Duy Lễ)


Bài thơ dễ hiểu

Tôi viết cho anh
Bài thơ dễ hiểu,
Đây không mắt xanh,
Tóc không là tơ liễu,
Không cầm ca não nuột bến Tầm Dương,
Không mộng xa vời những chuyện mười phương,
Không bóng dáng hồ ly, không má thắm,
Không cuộc tình duyên nửa chừng thông cảm.

Bài thơ tôi
Nói chuyện yêu đời,
Vì bài thơ đẹp, anh ơi!
Chỉ là nói được những lời của anh.
Anh yêu đất hiền lành,
Yêu con trâu, cái cuốc,
Yêu đàn con lem luốc,
Yêu đồng lúa xanh xanh…,
Lời thơ đẹp tựa tâm tình:
"Hôm qua tát nước đầu đình,
Bỏ quên cái áo với cành hoa sen".
Dạo nào gió lên,
Đời anh chuyển hướng,
Bờ tre tan tành,
Máu loang bờ ruộng,
Nhà thân yêu lửa đốt ra tro.
Còn anh bữa đói, bữa no,
Vợ anh sớm bến, chiều đò gian nan.
Anh thề chịu cực làm dân,
Còn hơn sung sướng làm quân quên thù!

Thơ tôi không chép,
Những vần âm u,
Tay anh rắn chắc
Xây đời tự do.
Mồ hôi hòa với vần thơ đẹp:
Mong được ngày mai sống ấm no.
Bài thơ dễ hiểu
Viết đầu mùa thu,
Gieo không lạc điệu,
Lòng không rã rời.

Những vần thơ loạn, anh ơi!
Làm sao ăn nhịp với lời thơ anh.
Nhạc điệu kinh thành
Điên cuồng, ủy mị,
Áo tôi đứt chỉ
Vải nhạt màu xanh,
Một bài thơ rất hiền lành,
Đọc lên giữa lúc tan tành núi sông!
Ngày mai trời lại ửng hồng,
Đất, Thơ thành vợ, thành chồng với nhau.


Có lẽ nào không viết khúc thơ vui

Có lẽ nào không viết khúc thơ vui?
Hoài hoa xưa ngày tuổi chớm ba mươi,
Một cánh bướm đâu dám theo người trước,
Nửa mảnh trăng suông chìm sâu đáy nước,
Nghìn thu sau còn lại chuyện nghìn thu.
Có kẻ rong chơi sông nước Ngũ Hồ,
Có kẻ sang sông đi vào Đất Chết,
Khúc phượng-cầu-hoàng cuốn theo mắt biếc,
Còn Mái Tây khắc khoải khói hương sầu,
Sóng tóc Ngu Cơ gờn gợn vó câu…

Thuyền vẫn chở những tài hoa bạc mệnh!
Ai bói cỏ thi tìm cơ hưng thịnh?
Có lẽ nào không viết khúc thơ vui?
Ơi ai ơi, một giáp đã qua rồi,
Từ khói lửa… chuyện lại xưa em nhỉ?
Trơ trẽn phường gian, dạn dày gái đĩ,
Núi vàng cây, sông cạn nước, đau lòng!
Những đào hoa không đợi tiếu đông phong,
Buồn thay nhỉ, chi nghênh nam bắc điểu!
Một dải giang sơn nhịp cầu vẫn thiếu,
Nhớ nhung rồi năm dáng cửa ô xưa,
Những chiều qua Hà Nội tím mong chờ!
Gươm báu, rùa thiêng, nỡ nào quá khứ,
Lừa lọc, đảo điên, một bầy thú dữ
Xua nhau về sống lại thuở nguyên khôi
Nên Thiên Đường đổ vỡ khắp muôn nơi!
Ôi những cô em vừa trăng mười sáu,
Ô nhục xác hồn, thù mờ tinh đẩu,
Những chàng trai giẫy giụa giữa hai mươi,
Dòng biên giang sằng sặc giọng ai cười!

Có lẽ nào không viết khúc thơ vui?
Những bàn tay của lứa tuổi đang tươi
Xin góp nến để đêm dày được thắp,
Hoài vọng mười phương tuy rằng cao thấp
Mà cùng yêu tha thiết mảnh trời xanh,
Mà cùng say gõ nhịp khúc đăng trình.
Đi dựng đời tươi cho em mười sáu
Cho môi thắm son, cúc vàng lưng giậu,
Cho tài hoa khỏi lụy nợ đa cùng,
Cho đào hoa y cựu tiếu đông phong,

Mắt biếc bồ câu không là suối lệ,
Người anh phong trần cùng cô em bé
Dắt tay nhau về lại mái nhà xưa,
Có dòng sông và có tiếng ai cười.

(cho Thạch Thái)


Hẹn một ngày mai

Chuyện đời nhạt mộng, phai thơ,
Tương tư ngàn kiếp thương vờ, khóc lây.
Ai buồn vì chiếc lá bay,
Ai vui chi cảnh đọa đày ai ơi!
Ai nâng tiếng sáo tuyệt vời,
Ai say tiếng súng cho đời khổ đau?
Ngàn năm trước, vạn năm sau
Nghĩa gì nếu chẳng thương nhau hỡi người!
Máu xương là chuyện để cười,
Thì đâu máu chảy, xương rơi mấy mùa.

Bảo rằng được với rằng thua,
Con sông chia cách chưa vừa đấy ư?
Bên kia có một mùa thu,
Bên này ta cũng có dư lá vàng.
Bên kia tan nát xóm làng,
Bên này phấn mốc, hương tàn khác chi!
Ngồi buồn tính chuyện ra đi,
Núi ngăn, sông đón, ngại khi trở về.
Nhớ xưa có kẻ đã thề,
Mà nay đôi lứa đôi quê cực lòng.

Dài dằng dặc những đêm đông,
Trôi qua vùn vụt những dòng xuân tươi,
Héo hắt lắm những môi người,
Và vô duyên quá nụ cười cố nhân
Vu vơ nhớ chuyện xa gần,
Giật mình: đời đã mấy lần sang ngang.
Mẹ già côi cút dưới làng,
Em yêu trên phố, hai đàng tâm tư.
Bao giờ hoà dịu tiếng thu,
Cho hoa kết trái, cho mù hoá mưa.

Có chợ sớm, có đò trưa,
Có cô em bé tiễn đưa lên đường,
Có buồm căng gió mười phương,
Có mắt phố phường, có má thôn quê,
Có đi mà cũng có về,
Có vạn lời thề sẽ giữ sắt son.
Bờ tre xanh mát tâm hồn,
Khuất nẻo đường mòn có mái nhà tranh.
Có người ta gọi "em anh"
Có giấc mộng lành mới dệt đêm qua.

Có muôn bướm, có ngàn hoa,
Đời không gian khổ như là hôm nay.
Không buồn vì chiếc lá bay,
Mà vui xây dựng cho ngày tương lai,
Cho êm ấm lẫn trong ngoài,
Cho hoa thêm đẹp, cho người thêm tươi.
Ai nâng tiếng sáo tuyệt vời,
Ta cầm bút chép những lời thơ xanh:
"Ngày mai, em hẹn với anh,
Ngày mai trọn khúc ân tình, ngày mai…"

(Tặng Phổ Đức)


Đêm Giáng thế

Hỡi Thượng Đế, suốt đời con đơn chiếc,
Đi vu vơ như lạc nẻo Thiên Đường,
Thân cát bụi chẳng còn chi hối tiếc,
Nhưng lòng riêng khao khát chút Tình Thương.
Con ngẩng mặt: đêm nay trời nạm ngọc,
Quê Cha đâu? Đường lối hẹp kinh kỳ.
Thuyền vật chất trôi xuôi về địa ngục,
Trong hồn con còn dội bước con đi.

Nợ với Đất ngày mai con trả Đất,
Đời vui chi, cười khóc vẫn xô bồ!
Tiếng chuông Chúa những chiều sầu sắp tắt
Gọi đêm về vây phủ kín thành đô.

Đêm Giáng thế, chiên lành quỳ lạy Chúa
Thương đàn chiên nằm dưới gót sài lang,
Chúng con sống đau buồn trong khói lửa,
Thây chồng thây, ngăn mất lối Thiên Đường.

Đấng Cứu Thế tình yêu trùm vũ trụ
Vâng Ngôi Cha làm một kẻ chăn cừu,
Xin vớt lấy những linh hồn đen tối,
Đang điên rồ cười khóc suốt đêm thâu.

(Tặng Nguyễn Ngọc Đính)


Dâng

Đêm lạnh bốn bề gió rú,
Trần gian mênh mông hoàng hôn,
Thời gian trở về bến cũ,
Thịt xương xua đuổi linh hồn.

Cầu nguyện hai vì sao lệ,
Rưng rưng mắt đẹp hiền hòa.
Tay ngọc tròn tin Đức Mẹ,
Đêm huyền ngào ngạt Ngôi Cha.

Có thuở chiên lành mến Chúa,
Nơi nơi cỏ mướt, đồng xanh,
Có thuở đời là nhung lụa,
Danh từ chỉ có Em, Anh.

Lạy Chúa, mùa xưa đã hết,
Không còn nhung lụa, anh em.
Nhân loại đi về cõi Chết,
Giẫm tan từng giọt sương đêm.

Ai đọc dòng kinh huyết lệ?
Ai rung chuông đọng luân hồi?
Hẹn gặp nhau ngày tận thế,
Không Ta mà cũng không Tôi.

Chúng con quỳ dâng ngưỡng mộ,
Lòng Tin sấm sét không dời.
Vũ trụ rồi đây sụp đổ,
Điềm xui từ cánh sao rơi.

Chúng con thương nhau trọn kiếp
Như lời Chúa dạy từ lâu,
Chắc chẳng còn gì cao đẹp
Cho bằng nhân loại thương nhau.

(Tặng Cao Thế Dung)


Thư gửi mẹ

Hôm nay tiếng súng không còn nữa,
Sông núi ngùi thương chuyện núi sông,
Con biết quê nhà sau khói lửa
Mẹ già tựa cửa đứng chờ mong.

Lụa có vàng như thuở thái bình?
Vườn ta còn mấy ngọn cau xanh?
Đất khô tay có đau không mẹ?
Cha vẫn ngâm nga khúc viễn hành?

Chị Hai chắc hẳn vui gia thế?
Em Ngọc năm nay sắp lấy chồng?
Từ thuở con đi rồi chẳng biết
Cô hàng xóm ấy có sang không?

Và mẹ bao đêm thương nhớ con?
Tuổi già trái chín chắc chi còn?
Sông sâu, núi thẳm, đôi đường cách,
Ngày một ngày thêm chuyện héo hon.

Kinh thành mẹ hắn không ưng đến,
Lặn lội chi cho cực tuổi già.
Nghĩ lại đời con thêm hổ thẹn,
Khác nào như thuở bước chân ra.

Thuở ấy cầm tay mẹ dặn dò:
"Phố phường không phải dễ chi mô!"
Và đôi mắt mẹ rưng rưng lệ,
Đôi mắt bây giờ chắc héo khô!

Thân nghèo nhiều lúc không vui lắm,
Nhưng chẳng bao giờ còn ước mong
Một cuộc đời như thiên hạ ước,
Bởi vì còn chuyện đục hay trong.

Nói mãi rồi ra cũng thế thôi,
Núi sông cách trở mấy năm rồi,
Con mong nếu bắt thư này được
Thì mẹ cho con biết ít lời.

(Tặng Tạ Hồng Nguyện)


Bức thư đầu xuân

Tết đến hai ngày rồi mẹ nhỉ?
Đầu xuân con biết mẹ đang buồn.
Ai vui chi được đời tang tóc,
Sông chứa sầu đau, núi dựng hờn.

Ra đi từ dạo mùa cam chín,
Đã mấy mùa cam con chửa về.
Tóc mẹ hoa râm, nay bạc trắng,
Vô tình trước ngõ trắng hoa lê.

Có những đêm buồn con phát khóc,
Nhớ xưa Tết đến dậy mai vàng.
Tha hương thân bé còn lăn lóc,
Mỗi độ xuân về mỗi dở dang.

Quê nhà hoang vắng ra sao mẹ?
Đây phấn son bay ngập phố phường!
Con vẫn trông chờ sâu cả mắt
Ngày nào thiên hạ biết yêu thương.

Con viết bức thư này giữa lúc
Súng xa vang động cánh mai vàng,
Nhà trọ cô đơn nghe gió giục,
Bồ câu giỡn nắng mới bay ngang.

Ít bữa mai tàn rơi trước ngõ,
Nhặt giùm dăm cánh ép cho con.
Mẹ ơi! Đợi lúc trời thôi gió,
Con sẽ quay về để mẹ hôn.


Trung Phước ơi!

Trung Phước ơi, sông sâu dài uốn khúc,
Tình cheo leo cao vút một con đèo,
Núi Chèo Bẻo vươn mình trong khói đục,
Hòn Cà Tang thương nhớ vọng tình theo.

Đây đồng Chợ không còn vang nhịp bước,
Và đồng Quan, đồng Vú chắc tiêu điều!
Lúa vàng ơi, lúa vàng bao năm trước,
Rộc cây Bòng bờ trổ mạch cô liêu.

Cau xanh lắm, cau với người thân thiết,
Bắp non non, người đợi bắp vàng bao,
Lụa óng ánh tay ngà thoăn thoắt dệt…
Đời không dài hơn một giấc chiêm bao!

Làng chết lặng, lều xác xơ dăm túp,
Người tha hương còn mất chẳng tin về,
Con lạc mẹ, bao đêm chồng khóc vợ,
Măng bẻ rồi, tre không kín niềm quê!

Chín năm chẵn máu chưa hề ngớt chảy,
Chim không ca, bắp cũng chẳng vàng bao,
Khung cửi lạnh, tay ngà đang ấp mộ,
Hẹn tương phùng trong một giấc chiêm bao.

Mùa hy vọng thắp đôi hàng nến đỏ,
Chép bài thơ thương nhớ giữa kinh thành.
Ôi yếu đuối một linh hồn nho nhỏ,
Chỉ mong ngày nắng ấm ngọn cau xanh.

(Tặng bà con)


Xuân về thương nhớ với ai đây

Tết đến rồi đây, xuân đến đây,
Xuân xuân, tết tết được bao ngày?
Cười nghiêng núi thẳm, xuân gian khổ,
Khóc đứng quê xa tết dạn dày.
Có những con người không biết tết
Cầm bằng năm tháng một cơn say
Có những con người không biết chết
Hẹn cùng trời đất một ngày mai,
Có những con người không nói hết
Căm căm thế sự nhíu đôi mày!

Tết đến, xuân về băm mấy bận,
Giang hồ ta vẫn trắng đôi tay.
Lòng riêng nào biết xuân hay tết,
Tóc đã pha sương kể những ngày
Câu chuyện tâm tình không tỏ được,
Hoa đào hàng xóm lả lơi bay…
Xót thương thân thế toàn dang dở,
Khói thuốc làm cay đôi mắt cay!
Chợt thấy bên hiên hoa lại nở,
Và xuân lại đến ở đâu đây.

Nhưng hoa đã tỏ đường ong bướm,
Xuân vẫn còn xuân với đọa đày.
Xuân vẫn còn xuân trong máu lửa,
Còn xuân nên vẫn trắng đôi tay!
Nhấm mứt gừng suông ba bữa tết,
Giở chồng thư cũ mấy năm nay…
Đâu đây nhạc rót mừng xuân mới,
Không hiểu thương ai nước mắt đầy!
Nhà trống tha hồ mơ mộng đến,
Tiền đâu mua lấy nửa cơn say?

Thơ chẳng ai yêu, rồi cũng vẫn
Đêm đêm nằm tính chuyện tương lai.
Cố tri dăm đứa nghèo xơ xác,
Ăn chực nằm chờ khắp đó đây.
Tán gẫu, cười suông, ngâm lạc giọng:
"Sòng đời thua nhẵn cả thơ ngây"
Thuốc chưa hết điếu mà cay mắt,
Tình chủng muôn đời vẫn đắng cay!
Xuân bỗng tưng bừng trên má thắm,
Xuân về thương nhớ với ai đây?

(Tặng Trương Đình Ngữ)


Em chỉ trả lời

Có rượu nhiều không mà say đêm nay?
Có tiếng giai nhân cười vang đường dài?
Cô đơn từng bước lê trong tối,
Có hoa nào không mà anh đưa tay?

Ngày xưa dặm liễu xanh còn xanh,
Ngày xưa trang thư thêm trang tình.
Ngày nay một chút vô tư mất,
Ngày nay một phút buồn mông mênh.

Có rượu nhiều không mà say trọn đêm?
Có người ngày xưa ta gọi là em?
Còn đâu mộng thẳm mơ xanh nữa,
Tuổi nhỏ qua rồi, hoa rơi bên thềm!

Ngày xưa rằng vui, hay không vui?
Có ai cầm tay, ai hôn môi?
Nghẹn ngào khẽ gọi tên em gái,
Tên em theo gió bay đi rồi!

Có rượu nhiều không mà ta mời nhau?
Có buồn vu vơ như thuở ban đầu?
Gọi em suốt nửa đời em nhỉ?
Em chỉ trả lời trong giấc chiêm bao!

(Tặng Tôn Thất Trung Nghĩa)


Bài thơ cuối mùa

Không vui từ dạo mới quen nhau,
Bờ cách xa bờ, ai biết đâu,
Em vẫn bình minh đôi mắt ngọc,
Còn ta đêm tối phủ từ lâu!

Những buổi xa vời ta đợi thư,
Nửa khuya sực tỉnh, khóc bao giờ?
Có chăng em nhỉ, hay là mộng?
Xin được cười yêu trong giấc mơ.

Em đắp thành cao ngăn cách ta,
Ta ngồi trông mãi giọt mưa sa.
Không em, mai mốt còn chi nữa?
Ngày tháng buồn tênh vẫn lướt qua.

Mùa cuối, năm tàn, yêu nữa thôi?
Kìa em, vừa thoáng ánh sao rơi,
Đợi khi lòng đất đưa tay đón,
Ta sẽ dần quên chuyện đổi dời.

(Tặng Huy Trâm)


Dòng thơ hôm nay

Nghe như mình đã ngủ
Từ mười mấy năm qua,
Quờ tay trong bóng tối
Ngắt vội một cành hoa.

Tuổi em mười sáu nhé,
Hay đã ba mươi rồi?
Cành hoa đêm đã héo,
Hay vài cánh còn tươi?

Ly cà-phê sánh đặc,
Dạ hội tan từ lâu.
Còn gì mà thắc mắc,
Đời không là của nhau.

Đi giữa lòng thành phố,
Cúi mặt trông bóng mình,
Đôi bàn chân xương xẩu,
Con đường rộng thênh thênh.

Sẽ có người nhăn mặt
Đọc dòng thơ hôm nay,
Chút buồn vương khoé mắt:
"Sao chừ còn đắng cay?"

"Thưa rằng từ lâu lắm
Chẳng bao giờ quên em".
Tóc xanh chừng lốm đốm,
Suốt đời tôi đi tìm.


Cúi đầu

Tôi sẽ không còn ngơ ngác bên em,
Hành tinh đang buồn ai say ban đêm?
Tóc tơ thề thốt, mà nay xa vắng,
Mà nay tơ tóc buộc gì cánh chim!

Mệt lắm rồi, không theo em nữa đâu,
Mệt lắm rồi, tôi buồn thiu cúi đầu,
Con chó không về, ổ rơm lành lạnh,
Con chó không về, ai biết đêm sâu?

Tôi biết nói gì khi ta quên nhau?
Tôi biết muốn gì, trời còn mưa mau.
Em vẫn là em, xưa kia tuy khác,
Tôi hết là tôi, chừ đây cúi đầu.

Tôi lại say rồi, ngả nghiêng, ngả nghiêng,
Nhạc cuồng gào lên, nhạc cuồng không tên.
Ai vừa khóc đấy, tôi không biết nữa,
Nghe xoáy trong hồn: làm sao em quên?

(Tặng Nguyễn Thạch)


Bài thơ viết trước khi về

Khi em đến chắc tôi về xa lắm,
Mưa buổi chiều ray rứt quá em ơi!
Tôi nhìn mưa đôi mắt đóng khung trời,
Lòng nhân thế mưa nhiều hơn nắng đó.
Từ thuở thương nhau mộng mình nho nhỏ:
Có vườn hoa hồng bạch dưới trăng thu,
Vuốt tóc người yêu, khe khẽ ngâm thơ,
Đốt trầm để ấm lòng đêm gió rét,
Mùa xuân đến nghe chim vườn ríu rít,
Rồi mười năm nhớ khúc ân tình xưa.

Ta nghiêng đầu bên cửa sổ trông mưa.
Nhưng chiều nay mưa buồn trên phố vắng,
Tuổi quá ba mươi đời chưa hé nắng,
Có bao giờ vui trọn giấc đâu em!
Đoá mộng vàng son rã cánh bên thềm,
Tôi cô độc bước chân về nghĩa địa.
Không nỡ trao em mối buồn thấm thía,
Vì đời em là một buổi mai xuân.
Em ngây thơ cho đời đẹp tuyệt trần,
Tưởng vĩnh viễn những phút giây ngắn ngủi,
Còn tôi sống với tháng hờn, năm tủi!
Lỡ nhau rồi, tôi khóc hết đêm nay,
Mai tôi về, em sẽ vắng bàn tay
Ai vuốt tóc em chiều mưa rả rích?
Ai hoạn nạn mắt em vợi niềm cô tịch?
Ai ngâm thơ cho em ngủ trong tay?
Ai dìu em đi trọn quãng đời này?
Khi em đến chắc tôi về xa lắm,
Trăng vỡ tan tành, thuyền mơ đã đắm;
Tôi sẽ về là tôi chết em ơi!
Mưa chiều nay che khuất một khung trời.


Dáng xưa

Để em theo dõi bụi ngàn,
Dáng xưa còn đọng thời gian mắt sầu.
Buồn lên từ thuở bạc đầu,
Đôi tay vô vọng nguyện cầu dáng xưa.


Thúy Vân

"Còn em chén cúc tàng tàng,
Cuộc vui nói tiếng đoạn tràng ấy chi?"
Thưa rằng: "Cũng chẳng làm gì,
Ai mê dáng chị mà vì duyên em?"

(Tặng Bùi Giáng)


Từ Hải

Nghe rằng dậy đao binh,
Đoạn trường ngay thuở thân nghênh cửa ngoài.
Mặt trăng lơ lửng non đoài,
Mà hồn lơ lửng với loài thảo hoa.


Tôn Thất Trung Nghĩa

Từng đêm chợ Đũi đẫm sầu,
Ly la-ve đổ gội đầu tóc xanh.
Người sơn dã lạc kinh thành,
Ngả nghiêng đáy cốc độc hành trong đêm.


Nhập vô cùng

Ôi ngày mai khi gió chẳng còn xem
Vũ trụ là sân banh thao dượt,
Tôi làm gì?
"Chắc gục đầu sướt mướt,
Mà lệ rơi lụt cả dấu chân em!"
Qua muôn trùng sông núi chẳng hề quen,
Nghe tiếng máy đập tan niềm cảm hứng.
Trời xanh lướt một vì sao đang rụng,
Hai vì sao, không, nhiều lắm em ơi!
Trong đêm sâu nghe vỡ giọng ai cười.

Nức nở dây tơ khúc đàn bạc mệnh,
Tôi yêu em không thuê nhà ở cạnh,
Chẳng hề mong bắt được chiếc kim thoa.
Tuổi trăng tròn em đã quá nhiều chưa?
Hoa hạnh nở bên tường rồi chứ nhỉ?
Có sao đâu, được biết nhau là quý,
Mười lăm năm còn lại chuyện châu Thai,
Ba trăm năm còn lại tiếng than dài!
Đóa hoa bé nghiêng đầu bên cửa sổ,
Nhìn trời xanh lòng hoa thêm bỡ ngỡ,
Nên nhiều khi đầu cúi dáng bâng khuâng,
Hồn thảo hoa rồi cũng nhập Vô Cùng.


Nguồn: Tạ Ký. Sầu ở lại. Quế Sơn - Võ Tánh xuất bản lần thứ hai vào cuối xuân Tân Hợi (1971)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét